[Phượng Vu Cửu Thiên] [Quyển 8] Chương 9 [Hạ]

[Phượng Vu Cửu Thiên] [Quyển 8] Chương 9 [Hạ]

 

08 Đãng khí hồi trình – Đệ cửu chương (hạ)

Người dịch: Huyền Điệp, Y Đình

Tái biên: Tử Điệp

 

Phượng Minh nhìn gương mặt giống mình như đúc, lúc này lại biểu lộ thái độ vô cùng khinh thường, trái tim giống như bị cái gì hung hăng cào một nhát, từng trận từng trận đau đớn, nhịn không được cất cao thanh âm chất vấn, “Ta rốt cuộc đã làm cái gì ? Mà ngươi hận ta, phải hại ta như vậy? Ta… ta chẳng lẽ không phải là…..là cốt nhục của ngươi sao?”

Dung Điềm lo lắng cho cậu, thân bất do kỷ tiến vài bước đến gần.

Phượng Minh quay đầu đối Dung Điềm lớn tiếng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là muốn trực tiếp hỏi rõ ràng mà thôi.”

Miệng cậu dù nói không sao, nước mắt đã sớm mạnh mẽ trào ra, dọc theo gò má non mịn uốn lượn chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên vạt áo.

Diệu Duệ phu nhân chưa bao giờ cùng nhi tử thân sinh của mình nói chuyện nhiều, thấy y hiện giờ đã trưởng thành, dung mạo lai cực kì giống mình, đứng ngay trước mặt mình. Bị cậu ở trước mặt hỏi như thế, cũng không khỏi bắt đầu hoảng hốt, chỉ trong chốc lát ấy, lại cảm giác như đang nhìn thấy chính mình khi còn trẻ, chính là lúc khóc chất vấn Tiêu lang vì sao phụ tình.

Nàng xuất thần một hồi, phục hồi tinh thần cũng khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói : “Không sai, ta từ trước đích thực là rất hận ngươi.”

Ngừng lại một chút, hỏi Phượng Minh : “Kiếm thuật của ngươi không tốt, đúng không?”

Phượng Minh vừa rồi trong lòng dâng lên bi phẫn, lớn tiếng chất vấn, không ngờ được Diệu Duệ phu nhân lại trả lời mềm nhẹ tựa như gió thoảng, thanh âm của nàng tựa như châu ngọc rơi trên đĩa, cuối cùng lại thu nhỏ thanh âm, cúi đầu nói : “Đúng.”

“Thể lực cũng không tốt, đúng không ?”

“Chỉ là học cầm kiếm, đã mất không ít thời gian ?”

“….Ân.” Phượng Minh liếc mắt nhìn Dung Điềm.

Kiếm thuật của cậu là do Dung Điềm dạy, thời gian đầu vì sự nhàm chán của việc cầm kiếm mà luôn miệng kêu khổ, quả thật là mất không ít thời gian.

Nếu không phải vì sau đó thế cục càng ngày càng phức tạp, khiến cho cậu phải chăm chỉ luyện kiếm thuật để tự bảo vệ  mình, nếu không phải Dung Điềm rất quan tâm kiên nhẫn dạy cậu, thì nói không chừng kiếm thuật của cậu đến bây giờ còn không thể gặp người.

Nói đến thiên tư luyện kiếm của mình, Phượng Minh thật sự không có lời biện giải.

Cậu quả thật không có thiên tư.

“Ngay cả bộ dạng của ngươi, cũng không có chỗ nào giống phụ thân ngươi.”

“…..”

Cái này Phượng Minh cũng không thể nói gì hơn.

Nam hài lớn lên giống mẫu thân là một hiện tượng phổ biến, nhưng ít nhất cũng phải có cái mũi, con mắt, và vân vân giống phụ thân. Người bộ dạng cùng mẫu thân tựa sinh đôi như cậu, thật đúng là hiếm thấy.

Diệu Duệ phu nhân nhẹ nhàng thở dài : “Ta biết mình mệnh khổ, nhưng vì cái gì ngay cả nhi tử hoài thai mười tháng, cũng muốn đối nghịch với ta? Bộ dạng cùng thiên tư này của ngươi, bảo Tiêu Túng uyên bác làm sao có thể nhận ngươi làm người thừa kế ?”

Nàng nói những lời này kì thực không phải không có đạo lý, nhưng nhìn đôi mi thanh tú của nàng cau lại, bộ dáng đầy một bụng ấm ức, ai cũng không cầm được sinh lòng thương cảm, Phượng Minh nhu nhu cái mũi, rầu rĩ nói : “Ta…Ta….”

Dung Điềm ở một bên thấy thế liền nhíu mày nói, “Phu nhân nói thế thật là bất công. Hài tử là do người sinh ra, có thiên tư hay không, trở thành bộ dáng như thế nào, không phải là trách nhiệm của người sao ? Khoan đã, trước tiên đừng xa rời trọng tâm câu chuyện ban đầu, bên trong cái tráp kia, rốt cuộc có cái gì ?”

Phượng Minh lúc này mới nhớ tới còn có một cái tráp, quay lại nhìn trên bàn. Cậu muốn chạy đến mở ra, nháy mắt bị Dung Điềm ngăn lại, vừa vặn tất cả đều bị Diệu Duệ phu nhân thu vào trong tầm mắt.

Diệu Duệ phu nhân nói : “Các ngươi không dám mở ra, là hoài nghi ta hạ độc sao?”

Dung Điềm cười mà không đáp, hiển nhiên là im lặng.

Diệu Duệ phu nhân vốn cao ngạo, nhưng Dung Điềm đi theo Tiêu Túng nhiều năm, khí độ thần thái cũng không khỏi cùng sư phụ có hai ba phần tương tự. Diệu Duệ phu nhân thấy hắn chắp tay sau lưng, khóe môi mang ý cười, lại có một chút bóng dáng của Tiêu lang, tức giận thường nhật lại nổi lên, nói : “Cũng tốt, ta mở cho các ngươi xem.”

Đi tới cạnh bàn, mở tráp ra.

Một cái chén màu bạc nạm vàng đặt ở trên một tấm vải lụa hồng sắc, bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra ánh sáng rực rỡ.

Phượng Minh nơm nớp lo sợ đứng xa xa mà nhìn, phát hiện không phải đầu người, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dung Điềm đi qua quan sát tỉ mỉ, đột nhiên nói : “Trên mặt có ký hiệu của vương tộc Phồn Giai.”

Diệu Duệ phu nhân nói : “Không sai, đây là đồ vật trong vương cung Phồn Giai.”

Dung Điềm suy nghĩ một lúc, lại hỏi : “Là đồ vật của Long Thiên sao ?”

Diệu Duệ phu nhân cười rộ lên, một đôi ngọc thủ nhẹ nhàng vỗ hai cái, khen : “ Không hổ là Tây Lôi vương, rất thông minh, trách không được Tiêu lang lại coi trọng ngươi như vậy.” Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt hồ đồ của Phượng Minh, lập tức hít một tiếng, hiển nhiên cảm thấy được đứa con mà mình sinh ra thật sự ngu ngốc vô dụng.

Dung Điềm đoán được Diệu Duệ phu nhân đang nghĩ gì, lòng thập phần bất mãn. Ở trong lòng hắn, Phượng Minh vừa thông minh vừa đáng yêu, thiên hạ không có ai làm cho người yêu thích hơn cậu, vì cái gì mẫu thân của cậu lại ghét bỏ cậu như vậy ? Trên mặt thản nhiên nói : “Cũng không có gì, hiện tại hoàng cung Phồn Giai chỉ còn Long Thiên một kẻ giả hoàng thất, không phải là hắn thì còn ai ? Phu nhân cuối cùng đã hạ độc gì vào thức ăn của hắn ?”

Phượng Minh nghe đến đây, mới “Nga” lên một tiếng, tựa hồ hiểu được.

Diệu Duệ phu nhân đưa cho Dung Điềm quà gặp mặt này, hẳn là để chỉ Dung Điềm cách đối phó Long Thiên.

Nàng giỏi về hạ độc, nói không chừng đã hạ độc dược nào đó vào đồ ăn thức uống của Long Thiên, mà cái chén nhỏ này, chính là lấy đến để chứng minh.

Diệu Duệ phu nhân hỏi : “Tây Lôi vương còn nhớ rõ lão Phồn Giai vương là chết như thế nào không ?”

“A!” Phồn Giai là quốc gia đầu tiên Phượng Minh đi sứ, quá trình kinh tâm động phách, trí nhớ khắc sâu, bị Diệu Duệ phu nhân nhắc tới tỉnh ngộ, nhất thời la hoảng lên, “Mạn nhiếp? Không phải là độc dược của Ly Quốc Nhược Ngôn hay sao ?”

Diệu Duệ phu nhân khẽ hừ nói : “ Phương pháp phối chế hai loại đại kì độc của thiên hạ, chẳng nhẽ chỉ có Ly quốc bọn họ biết sao?”

Dung Điềm tính tình tinh tế, vừa tìm ra một điểm đáng ngờ: “Mạn nhiếp là một loại độc phải trường kỳ hạ mới được, Long Thiên cả người nợ máu, suốt ngày lo lắng bị hạ độc, phòng bị nhất định rất nghiêm ngặt, phu nhân dù cho có độc dược, nhưng làm sao có thể bỏ vào trong thức ăn của Long Thiên ?”

Diệu Duệ phu nhân không thèm đếm xỉa tới nói: “Mỗi người có một phương pháp riêng, Tây Lôi vương sẽ không phải là muốn tìm hiểu cặn kẻ cách thức của ta chứ? Nói thật, chỉ cần ta muốn hạ độc, đừng nói là Long Thiên, cho dù là Tây Lôi vương trốn trong Tây Lôi vương cung, cũng đừng hòng chạy thoát !”

Nàng vừa nói xong, Dung Điềm không thèm nói lại, mỉm cười không đặt câu hỏi nữa, tay làm động tác, thỉnh Diệu Duệ phu nhân ngồi xuống, thay đổi chủ đề: “Phu nhân nếu như thật có thể giết chết Long Thiên, đối với Tây Lôi của ta rất có lợi, đây quả thật là một đại lễ. Nhưng với ta mà nói, thứ tối trọng yếu vẫn là giải dược.”

“Chỉ cần Tiêu lang đáp ứng thú ta, giải dược lập tức dâng.”

Phượng Minh ở một bên ngồi xuống, nghe bọn họ cò kè mặc cả. Cậu biết nếu cậu mở miệng, nói sẽ sai càng thêm sai, dứt khoát kiên trì ngậm miệng không nói, trong lòng lại suy nghĩ, ánh mắt nàng vừa mới nhìn ta, cũng không hề vô tình như ta tưởng tượng, nếu như nàng thừa nhận ta là nhi tử, có phải ta cũng nên nói ra ta không phải là An Hà ?”

 “Nếu như tiên sinh đồng ý thú, còn cần bổn vương và phu nhân ngồi ở chỗ này thương lượng hay sao? Phu nhân muốn bản vương hợp tác, tốt nhất trước hết cho ta thấy đủ thành ý đã.”

“Tính mạng của Đại vương một quốc gia còn chưa đủ hay sao?”

“Dược tính lúc nào phát tác?”

“Trong vòng ba tháng.”

“Nhưng độc Tình Nhân Huyết trên người ta, bất quá chỉ sợ rằng một tháng cũng đủ không khống chế được.”

Diệu Duệ phu nhân thản nhiên như thường: “Tây Lôi vương là người thông minh, tự nhiên biết khắc chế chính mình vì giải dược mà cùng tình nhân bảo trì khoảng cách.”

Dung Điềm bỗng nhiên đứng dậy.

Phượng Minh hoảng sợ, cho rằng Dung Điềm giận dữ, lập tức sẽ gọi thị vệ bao vây bên ngoài chạy vào.

Không ngờ vừa ngẫng đầu, Dung Điềm lại mang vẻ mặt tươi cười bí hiểm.

“Phu nhân, sư mẫu.” Hắn hai tay ôm quyền, đối với Diệu Duệ phu nhân cúi người, thi lễ, cười vang nói : “ Thỉnh sư mẫu không cần vòng vo với Dung Điềm. Sư mẫu rất thông minh lanh lợi, biết rõ Tiên sinh sẽ không đồng ý điều kiện, vẫn tự mình tới gặp chúng ta, còn đem theo lễ vật bày tỏ thành ý, có thể thấy được sư mẫu đối với chuyện tiên sinh đã có dự định khác, hơn nữa, nhất định là chúng ta hữu dụng, có đúng hay không ?”        

Hắn bỗng nhiên khôn khéo như vậy, lại còn trôi chảy sửa đổi thành hai chữ “sư mẫu”, chính là đã gãi đúng chỗ ngứa của Diệu Duệ phu nhân. Diệu Duệ phu nhân trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng khẩu khí rõ ràng đã thay đổi: “Tây Lôi vương mời ngồi. Ngươi cũng là người thông minh, biết ta sẽ không vô cớ mà đến.”

Dung Điềm thầm nghĩ, chính đề đã đến. Vén tà áo, một lần nữa lại ngồi trở lại ghế, cùng Phượng Minh yên lặng nghe Diệu Duệ phu nhân nói.

Diệu Duệ phu nhân trong bụng tựa hồ đã sớm chuẩn bị hảo, cũng không nguyện lập tức nói ra toàn bộ, vươn năm ngón tay,sau một lúc lâu cúi đầu tỉ mỉ nhìn mấy đầu ngón tay của mình, từ từ ngẩng mặt lên, hỏi Dung Điềm: “Hắn khi nhận được thư của ta, thì có phản ứng gì ?”

Dung Điềm lập tức đáp : “Tiên sinh vốn là một người rất bình tĩnh, nhưng đêm qua khi nhận thư tín, sắc mặt đại biến, xem ra tên của phu nhân , làm hắn sinh ra không ít cảm khái. Theo ta thấy, trong lòng tiên sinh đối với phu nhân vẫn là tưởng niệm, chỉ là người quá chấp nhất với kiếm đạo.”

Tiêu Túng tuy rằng lúc đó có chút phản ứng, bất quá cũng không có khoa trương như lời hắn nói.

Dù sao vì “Tính phúc” của mình và Phượng Minh, nói gì thì nói trước tiên cũng phải đối phó với Diệu Duệ phu nhân đã.

Diệu Duệ phu nhân nghe xong, trên mặt xẹt qua sắc mặt vui mừng.

Trên khuôn mặt giống hệt Phượng Minh chợt hiện ra một tia tiếu ý tựa xuân phong, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường: “Không thể tưởng được Tây Lôi vương cũng sẽ thuận miệng gạt người. Ta rất quen với tính tình của Tiêu lang, hắn dù trong tâm khiếp sợ đến cực điểm, trên mặt cũng sẽ không lộ ra. Bất quá cho dù ngươi nói dối, ta cũng thực thích.” Dứt lời, ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào Dung Điềm, từng chữ một nói : “Sau nhiều năm như vậy, ta vẫn còn không muốn buông tha cho Tiêu lang, bởi vì ta biết, ta là người duy nhất mà hắn từng yêu mến.”

Nàng nói rất nhẹ, lại tràn ngập sự tin tưởng sâu sắc.

Phượng Minh nghĩ thầm rằng, ngươi vì hắn mà sinh ra một nhi tử không có thiên tư luyện kiếm, hắn lập tức bỏ mặc ngươi, vậy mà cũng có thể gọi là người duy nhất hắn từng yêu mến sao?

Bất quá nghĩ đến dù sao nàng cũng là lão nương của cậu, đã vì Tiêu Túng mà ngày ngày đêm đêm chịu đựng sự giày vò của tình ái suốt mấy năm qua, cũng đáng được thông cảm, hơn nữa giải dược của Tình Nhân Huyết còn đang ở trên tay nàng, mấy lời trong lòng này đương nhiên không nên nói ra.

Dung Điềm lại tỏ vẻ đồng ý: “Phu nhân nói không sai, ta bái sư đã lâu, nếu như nói trong lòng tiên sinh người không thể nào quên được, cũng chỉ có phu nhân mà thôi. Điểm ấy tất cả chúng ta đều rõ, thỉnh phu nhân tiếp tục nói.”

Diệu Duệ phu nhân khóe môi hơi cong, tựa hồ như đang cười sự nóng vội của hắn, “Ta đã đợi hắn rất nhiều năm, không muốn yên lặng chờ đợi nữa. Bây giờ, ta trước dùng Tình Nhân Huyết, muốn xem trong lòng hắn có chút thương tiếc nào đối với nhi tử của mình hay không.”

Phượng Minh ngắt lời, nói : “Không cần nhìn, hắn một điểm cũng không có. Tối hôm qua ta và Dung Điềm đã đi gặp hắn, hắn một mực cự tuyệt điều kiện trao đổi, ngay cả một chút do dự cũng không có.”

Diệu Duệ phu nhân phản đối, nói : “Vậy cũng không sao, tính tình của hắn ta hiểu rõ, bắt hắn chính miệng thừa nhận hắn thích ta, làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nếu Tình Nhân Huyết hữu hiệu như vậy, ta sao phải chờ mấy năm nay.”

Phượng Minh vô cùng sửng sốt, bật dậy từ trên ghế: “Ngươi nếu đã đoán trước được là vô dụng, vậy tại sao còn hạ độc?”

Đầu ngón tay thon dài của Diệu Duệ phu nhân cong lại, nhẹ nhàng gõ lên thành tách trà, gảy nên thanh âm êm ái tựa khúc nhạc động lòng người, sau khi dừng lại, nhìn về phía Phượng Minh nói : “Ta đã ném ngươi đi từ khi còn nhỏ, ngươi nhất định rất hận ta, nếu nhờ ngươi giúp, chắc chắn sẽ không đáp ứng. Ta suy nghĩ một chút, cầu người không bằng cầu mình, ta trước hạ độc trên người ngươi, ngươi vì giải dược, nhất định sẽ nghe lời nương ngươi đi ?”

Phượng Minh cảm thấy đầu óc đang ong ong đau, chỉ vì một cái lý do vớ vẩn như thế, cư nhiên khiến cho nàng đường đường là thân nương lại ở trong tráp hạ độc chính nhi tử của mình hai mươi năm chưa từng gặp mặt.

Phượng Minh vừa tức vừa giận, muốn cười cũng không cười được, lầm bầm hai tiếng.

“Phu nhân đã sớm tiên liệu hảo, giải dược này có thể uy hiếp được tiên sinh, vậy thì tốt, bất quá, nếu không thể uy hiếp được tiên sinh , thì có thể dùng để uy hiếp chúng ta.” Dung Điềm tỉnh táo nhất, ung dung mỉm cười, nho nhã lễ độ hỏi: “Chẳng hay phu nhân muốn chúng ta hỗ trợ làm cái gì?”

“Đúng vậy, rốt cuộc là muốn chúng ta hỗ trợ cái gì ?”, Phượng Minh cơ hồ gân cổ lên.

Động một tí là hạ độc, khó trị như vậy, trách không được lão cha cậu Tiêu túng cũng không chịu nỗi, ngay cả nhi tử cũng phải bỏ lại cho nàng……..

Rốt cuộc muốn dùng giải dược để uy hiếp bọn họ chuyện gì, đây là vấn đề mấu chốt.

Đến chỗ mấu chốt này, Diệu Duệ phu nhân lại chầm chậm đứng lên.

Đôi mắt to đen láy giống hệt Phượng Minh đảo qua trên mặt Dung Điềm, dừng lại ở khuôn mặt Phượng Minh mang vẻ nóng vội, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng nhẹ nhàng nói: “Ta muốn ngươi,” Diệu Duệ phu nhân đối Phượng Minh nói : “Lưu lại bên người Tiêu lang.”

Lần này không chỉ Phượng minh ngây người, mà cả Dung Điềm dù thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng không biến sắc vậy mà cũng ngây ngẩn cả người.

“Ý của phu nhân là gì ?”

“Sẽ không phải….”

“Ta muốn Tiêu lang hảo hảo nghĩ đến ta, ta muốn hắn biết, hắn thích ta, hắn thích ta ở lại bên cạnh hắn, thích mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt của ta.” Diệu Duệ phu nhân nói rõ ràng, từng câu đều rất có trọng lượng: “Ngươi đến bên người hắn cho ta, khiến cho Tiêu lang nhớ lại thời gian lúc chúng ta ở chung một chỗ. Cho hắn chậm rãi nhớ lại qua khứ chúng ta ân ái ra sao, cuộc sống thần tiên đó, so với một người theo đuổi kiếm đạo tốt hơn vạn lần.”

Phượng Minh nhìn thấy trong mắt nàng lóe quang mang, bất giác run như cầy sấy, thầm nghĩ, nữ nhân này điên rồi, lẽ nào nàng muốn nhi tử cùng lão công của chính mình làm cái kia ?

Dung Điềm khôi phục lại suy nghĩ hỏi: “Nguyên lai phu nhân chỉ bất quá là muốn cho tiên sinh đối diện với hồi ức, vậy tại sao hiện tại không tự mình đi kiếm tiên sinh đi ? Hoặc là thừa dịp ở chỗ này vài ngày, cùng tiên sinh ở chung một thời gian.”

“Không,” Diệu Duệ phu nhân gấp gáp phun ra một chữ, trầm mặc một hồi, lại mở miệng, thế nhưng mặt lại đỏ một tầng, đè thấp thanh âm nói : “Tây Lôi vương cho ta là một nữ thấp kém đến thế sao? Ta muốn hắn nhớ tới những ngày hạnh phúc trong quá khứ, biết mình đã bỏ lỡ cái gì, đến trước mặt cầu ta, ta mới đi gặp hắn.”

Phượng Minh nghe đến đó, quả thật muốn té xỉu.

Hết thảy tất cả những tai họa, cùng những thủ đoạn lợi hại này là bởi vì  nữ nhân vừa cao ngạo lại thẹn thùng, nhất định phải khiến cho Tiêu Túng hồi tâm chuyển ý đến cầu thân mới vừa lòng?

Bất quá, quả thật rất khó tưởng tượng cảnh Diệu Duệ phu nhân chủ động đi đến trước mặt Tiêu Túng, ôn nhu săn sóc làm bạn với Tiêu Túng.

Phượng Minh rên rỉ nói : “Phương pháp của phu nhân có phải hay không có điểm sai lầm ? Sự thật bây giờ là, Tiêu Thánh sư tựa như một tảng đã dưới hầm cầu vừa thối lại vừa cứng, hắn vì kiếm đạo mất hết nhân tính. Thì ta khẳng định cho dù khuôn mặt này cùng  phu nhân giống nhau như đúc đứng ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, hắn nhất định cũng sẽ không vì bỗng nhiên nhớ tới một đoạn ngày trong quá khứ kia, mà khóc rống lên cầu ngươi trở lại.”

Nhớ tới Dung Điềm cùng mình thật sự rất oan uổng, hai người bọn họ đều đối với đôi oan gia cục diện ái tình bế tắt lâu dài này bất lực.

Phượng Minh đang muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt tẩy não Diệu Duệ phu nhân đang có suy nghĩ lệch lạc, Dung Điềm lại có chút đăm chiêu, đột nhiên nói  : “Phượng Minh, ngươi nhớ kỹ lại xem, ngày hôm qua tiên sinh nghe xong bốn chữ của Diệu Duệ phu nhân, có nói qua cái gì không?”

Phượng Minh đang cao hứng bị hắn cắt ngang, quên càu nhàu, xua tay nói : “Còn có thể là cái gì, hắn chỉ có một ngụm cự tuyệt mà thôi.”

“Trừ lần đó ra, tiên sinh có nói qua, hắn dùng thời gian suốt mười lăm năm, muốn quên được gương mặt của phu nhân, do đó kiếm thuật lại tiến bộ rất nhanh.” Nói đến đây, Dung Điềm đã nắm chắc mấu chốt, quay đầu nhìn về phía Diệu duệ phu nhân, trong mắt biểu lộ sự khâm phục.

Tuy rằng đột nhiên nghe được, tự hồ rất kỳ lạ, hoàn toàn không có đạo lý, nhưng ngẫm lại, nguyên lai có một manh mối khác.

Dung Điềm một bên phỏng đoán, một bên chậm rãi nói : “Phu nhân trước tiên hạ độc Phượng Minh, sau đó dựa vào tư cách có giải dược mà đưa thư bức hôn, không chỉ khiến cho tiên sinh biết được Phượng Minh chính là nhi tử của mình, hơn nữa cũng có thể thông qua phương thức này, làm cho tiên sinh nhớ tới một đoạn chuyện cũ cùng phu nhân ngươi trong quá khứ.”

Diệu Duệ phu nhân trên mặt cười thản nhiên, hiển nhiên là Dung Điềm đã đoán đúng.

Phượng Minh nghe đến đó, nữa hiểu nữa không, bất quá cậu cũng không muốn làm kẻ vô dụng, một bên cố gắng suy tư, một bên lẩm bẩm nói : “Mười lăm năm, mười lăm năm ?” Đột nhiên ngẩng đầu, đề cao thanh âm, nói : “Nga ! Sau khi thực thi bước đầu tiên, đương nhiên là đến bước thứ hai. Bước thứ hai của ngươi chính là muốn ta ở bên làm bạn với Tiêu Thánh Sư, khiến cho hắn lúc nào cũng cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy gương mặt giống hệt ngươi, hảo gây trở ngại cho việc tu vi kiếm đạo của hắn.”

“Tâm không vướn bận mới có thể hiểu được kiếm đạo tối cao. Tiên sinh năm đó dùng mười lăm năm mới có thể quên phu nhân, hiện giờ một khi toàn tâm toàn ý nhớ lại, có lẽ phải dùng thời gian lâu hơn mới có thể quên đi. Ai, nhân sinh có bai nhiêu lần mười lăm năm ? Đánh vào tâm lý, binh pháp của phu nhân quả thực lợi hại.” Dung Điềm nói đến đây, tất cả nhân quả trước sau đã minh bạch.

Phượng Minh thấy Diệu Duệ phu nhân không phủ nhận, thở dài thật lớn, chà xát tay nói : “Người hạ độc ta, bất quá là vì hai nguyên nhân, đầu tiên là mượn việc vạch trần mối quan hệ phụ tử giữa ta và Tiêu Thánh Sư, khiến cho y bắt đầu nghĩ tới người, mục đích này người đã đạt được. Thứ hai, là muốn ta thường xuyên đi quấy rối Tiêu thánh sư, không cho hắn chuyên tâm vào kiếm đạo, chuyện này ta cũng đáp ứng người. Được, hiện tại chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, người cho ta giải dược, ta lập tức đi tìm Tiêu thánh sư gây phiền toái.” Bàn tay trắng muốt lập tức giơ ra trước mặt Diệu Duệ phu nhân, yêu cầu giải dược.

Diệu Duệ phu nhân thấy cậu bộ dạng khả ái, nhịn không được nhìn chằm chằm cậu một lát: “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, chẳng những không giống Tiêu lang, mà nửa điểm cũng không giống ta.” Nàng đương nhiên sẽ không đưa ra giải dược, từ trên ghế thướt tha đứng lên, “Ta đi đây. Giải dược ta giữ lại, sau khi việc thành, tự nhiên ta sẽ cho ngươi.” Cước bộ nhẹ nhàng, hướng đại môn đi ra.

Dung Điềm cùng Phượng Minh thấy nàng nói đi là đi, vội vàng nói : “Chậm đã.” Vượt qua vài bước.

Lúc này Diệu Duệ phu nhân đã ra tới cửa.

Liệt Nhi cùng Dung Hổ đứng ngay ngoài cửa, vẫn không nghe thấy Dung Điềm hạ lệnh bắt người, thấy Diệu Duệ phu nhân giống như nơi không người mà tiêu sái đi ra,  không cần biết có nên hay không mà hét lớn một tiếng, thị vệ mai phục bốn phía lập tức lao tới, lại thấy Phượng Minh cùng Dung Điềm theo ở phía sau đi ra, mới đem tiếng “Lên” đang ở đầu lưỡi phải nuốt trở lại yết hầu, lui sang một bên.

Diệu Duệ phu nhân dừng cước bộ, quay đầu lại cười hỏi: “Như thế nào, Tây Lôi vương muốn hạ lệnh bắt ta sao ?”

Dung Điềm thấy nàng ung dung bình tĩnh, nói không chừng là còn có chiêu phòng bị đằng sau. 

Nữ nhân này dụng độc không ai có thể sánh bằng, bắt được lại không thể xử trí nàng, thật sự cũng nên nể mặt nàng một chút . Lúc này mới hạ lệnh cho Liệt Nhi đang thủ thế lui ra, hỏi : “Lòng ta có một vấn đề vẫn còn không rõ. Phu nhân nếu thành công trong việc phá hư tu vi của tiên sinh, giả sử tiên sinh vô pháp tiến triển trong kiếm thuật, nhưng tiên sinh sẽ cam tâm tình nguyện cùng phu nhân sát cánh bên nhau hay sao ? Phu nhân nghĩ quá đơn giản rồi?”

Diệu Duệ phu nhân nhẹ nhàng cười rộ lên, chầm chậm quay đầu lại, vài lọn tóc đen nhẹ nhàng đảo qua vai, đẹp đến động lòng người.

Nàng nâng lên bàn tay mảnh khảnh, thản nhiên bấm mấy huyệt đạo tay : “Có bước đầu tiên, lại có bước thứ hai, Tây Lôi vương làm sao biết ta không có bước thứ ba ? Hiện tại nói ra thì quá sớm, ngươi sau này sẽ biết.”

Xoay người lại, thị vệ bốn phía đang phục kích thấy không có lệnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dung Điềm đứng yên không cử động, Phượng minh khẽ cắn môi, cũng không lên tiếng, rốt cuộc nhìn bong dáng uyển chuyển của Diệu Duệ phu nhân đã đi xa.

*Huyền Điệp*

Xin mọi người thông cảm lâu như vậy ta mới post bài. Vì việc cá nhân nên có chút chậm trễ. Để mọi người không phải suốt ngày ngóng, bắt đầu từ tuần sau cứ đến cuối tuần (CN) ta sẽ post bài. Chân thành cảm ơn sự ủng hộ và quan tâm của tất cả mọi người.   

18 bình luận (+add yours?)

  1. Gió
    Th5 15, 2014 @ 18:26:15

    Thanks nàng *hun hun* ^^

    Trả lời

  2. tamtet
    Th2 22, 2013 @ 06:58:08

    Ồi…thực sự bó tay vs Tây Lôi Vương rồi =,,,=

    Trả lời

  3. Hiruko
    Th10 18, 2012 @ 20:24:34

    Thank Cung chu nha!

    Trả lời

  4. Ẩn danh
    Th8 07, 2012 @ 19:57:10

    thì ra PM nhà mình thừa hưởng từ mẹ nha , à là An Hà mới đúng chứ
    bạn còn khả ái hơn An Hà gấp vạn lần ấy chứ

    thanks tỷ vì dịch bài

    Trả lời

  5. phuongha084
    Th4 26, 2012 @ 14:54:59

    ta rat thich cach dich cua nang thanks for this post

    Trả lời

  6. ngocanh2023
    Th12 19, 2011 @ 22:04:15

    Thank nàng nhiều nha

    Trả lời

  7. Ngọc Lục Bảo
    Th11 29, 2011 @ 19:23:23

    kho than hai em, muon an mah khong duoc. ta cua conguoi yeu. tinh nguyen chiu doc thay ne hahahah

    Trả lời

  8. toiyeudbsk
    Th10 18, 2011 @ 09:52:06

    hị hị~
    khổ thân 2 bạn nhỏ rồu~
    như dưng vớ đc vũ mẫu, thật khổ thân nga~

    p/s : t bị yeue cái biểu cảm chết người của MInh nhi~

    Trả lời

  9. Điệp
    Th10 01, 2011 @ 21:55:21

    ta vác lều qua a! ta phải cắm ở nhà nàng a

    Trả lời

  10. Quỳnh Anh
    Th10 01, 2011 @ 07:22:57

    thanks nàng nha, truyện rất hay. Nàng ko cần phải áy náy đâu, cứ post từ từ cũng được mà. Yêu nàng nhiều

    Trả lời

  11. Bat
    Th9 30, 2011 @ 13:07:04

    hi hi, thank you Điệp Điệp nha~

    Trả lời

  12. Polly Polly
    Th9 30, 2011 @ 00:59:09

    TA cũng mún tem! Nhưng hít mất rùi! hu hu hu

    Trả lời

  13. kan7711
    Th9 29, 2011 @ 22:22:27

    Ngày nào ta cũng vào blog nàng á >_____ yêu nàng :*

    Trả lời

  14. Y Đình
    Th9 29, 2011 @ 21:42:59

    oh yeah
    cái tem cái tem
    thank tỷ nhìu
    iu nha
    chụt

    Trả lời

Gửi phản hồi cho Quỳnh Anh Hủy trả lời